Dẫu biết rằng thời gian sẽ làm lành vết thương, nhưng là bao lâu và bao nhiêu thương nhớ nữa?
Tình yêu bắt đầu từ khi hai người gặp được nhau giữa hàng triệu triệu người như một mối nhân duyên, rồi sánh bước bên nhau cùng đi chung một con đường. Từ xa lạ cho đến yêu thương đã là cả một hành trình dài đầy những gập ghềnh. Nhưng một ngày kia, khi nhận ra hai trái tim đã không còn chung nhịp đập, cái nắm tay hờ hững như chực buông bỏ yêu thương, ấy là lúc ta biết con đường còn có những ngã rẽ. Hôm nay còn bước bên nhau, ngày mai ngoảnh lại đã thành người dưng chia đôi ngả.
Người ra đi, bỏ lại mình ta bơ vơ giữa những yêu thương, thề nguyền còn dang dở. Níu kéo cũng chỉ giống như cố giữ một nắm cát trong lòng bàn tay, càng nắm chặt, càng trôi tuột, chỉ còn biết nhìn người lặng lẽ đi qua đời ta như một giấc mơ. Có điều, kẻ ra đi khi nhận ra mình đã hết yêu, kẻ ở lại nhìn yêu thương chảy qua kẽ tay chỉ để biết rằng mình vẫn còn yêu người đó rất nhiều.
Tình yêu cũng như thủy tinh vậy, đẹp nhưng mỏng manh. Một khi đã vỡ thì chẳng thể nào hàn gắn lại được như xưa, cố nhặt lấy những mảnh vỡ vụn chỉ tự làm đau mình bằng những vết xước. Ta đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật rằng người không thuộc về ta nữa, nhưng lại chưa đủ can đảm xóa sạch hết kí ức và bước tiếp một mình. Cứ thế, ta lạc lõng, chênh vênh giữa lưng chừng hoài niệm và hiện tại, giữa trái tim còn cố neo đậu nơi yêu thương thành dĩ vãng và lí trí nhắc phải tập lãnh cảm, tập quên. Khi yêu, người ta say đắm trong hạnh phúc hiện tại, còn khi chia lìa, người ta sống bằng quá khứ nhiều hơn.
Dẫu biết rằng thời gian sẽ làm lành vết thương, nhưng là bao lâu và bao nhiêu thương nhớ nữa?
Bao nhiêu thương nhớ mới có thể biến yêu thương đã vỡ vụn trở thành cát bụi, tan biến vào hư vô, không còn vương lại trong trí nhớ?
Bao nhiêu thương nhớ để trái tim lành lại sau những tổn thương, đau khổ, không còn nhức nhối khi hoài niệm ùa về, sẵn sàng mở lòng đón nhận những yêu thương mới?
Bao nhiêu thương nhớ để một ngày ta gặp nhau, bình thản như chưa từng chung bước trên một quãng đường, hoặc mỉm cười an nhiên, cảm ơn vì người ấy đã từng là một phần quá khứ?
Phải đi qua bao nhiêu thương nhớ nữa mới quên được nhau?
(Sưu tầm)
Tình yêu bắt đầu từ khi hai người gặp được nhau giữa hàng triệu triệu người như một mối nhân duyên, rồi sánh bước bên nhau cùng đi chung một con đường. Từ xa lạ cho đến yêu thương đã là cả một hành trình dài đầy những gập ghềnh. Nhưng một ngày kia, khi nhận ra hai trái tim đã không còn chung nhịp đập, cái nắm tay hờ hững như chực buông bỏ yêu thương, ấy là lúc ta biết con đường còn có những ngã rẽ. Hôm nay còn bước bên nhau, ngày mai ngoảnh lại đã thành người dưng chia đôi ngả.
Người ra đi, bỏ lại mình ta bơ vơ giữa những yêu thương, thề nguyền còn dang dở. Níu kéo cũng chỉ giống như cố giữ một nắm cát trong lòng bàn tay, càng nắm chặt, càng trôi tuột, chỉ còn biết nhìn người lặng lẽ đi qua đời ta như một giấc mơ. Có điều, kẻ ra đi khi nhận ra mình đã hết yêu, kẻ ở lại nhìn yêu thương chảy qua kẽ tay chỉ để biết rằng mình vẫn còn yêu người đó rất nhiều.
Tình yêu cũng như thủy tinh vậy, đẹp nhưng mỏng manh. Một khi đã vỡ thì chẳng thể nào hàn gắn lại được như xưa, cố nhặt lấy những mảnh vỡ vụn chỉ tự làm đau mình bằng những vết xước. Ta đủ mạnh mẽ để chấp nhận sự thật rằng người không thuộc về ta nữa, nhưng lại chưa đủ can đảm xóa sạch hết kí ức và bước tiếp một mình. Cứ thế, ta lạc lõng, chênh vênh giữa lưng chừng hoài niệm và hiện tại, giữa trái tim còn cố neo đậu nơi yêu thương thành dĩ vãng và lí trí nhắc phải tập lãnh cảm, tập quên. Khi yêu, người ta say đắm trong hạnh phúc hiện tại, còn khi chia lìa, người ta sống bằng quá khứ nhiều hơn.
Dẫu biết rằng thời gian sẽ làm lành vết thương, nhưng là bao lâu và bao nhiêu thương nhớ nữa?
Bao nhiêu thương nhớ mới có thể biến yêu thương đã vỡ vụn trở thành cát bụi, tan biến vào hư vô, không còn vương lại trong trí nhớ?
Bao nhiêu thương nhớ để trái tim lành lại sau những tổn thương, đau khổ, không còn nhức nhối khi hoài niệm ùa về, sẵn sàng mở lòng đón nhận những yêu thương mới?
Bao nhiêu thương nhớ để một ngày ta gặp nhau, bình thản như chưa từng chung bước trên một quãng đường, hoặc mỉm cười an nhiên, cảm ơn vì người ấy đã từng là một phần quá khứ?
Phải đi qua bao nhiêu thương nhớ nữa mới quên được nhau?
(Sưu tầm)
Tue Dec 29, 2015 4:45 pm by mycomputer
» Người ta bận yêu, còn em bận cô đơn…
Fri Dec 18, 2015 5:04 pm by mycomputer
» Đông đến làm người ta cô đơn hơn phải không anh?
Wed Nov 18, 2015 4:31 pm by mycomputer
» Em muốn được ôm anh từ phía sau
Fri Nov 13, 2015 4:08 pm by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
Mon Nov 09, 2015 4:44 pm by mycomputer
» Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
Mon Nov 09, 2015 4:42 pm by mycomputer
» Đôi lúc em chỉ muốn mình thuộc về ai đó thôi...
Thu Nov 05, 2015 4:22 pm by mycomputer
» Trái đất này, ba phần tư là nước mắt...
Tue Oct 27, 2015 4:20 pm by mycomputer
» Để anh kể em nghe về những người phụ nữ anh yêu...
Thu Oct 22, 2015 4:23 pm by mycomputer
» Thương vội người đến sau...
Tue Oct 13, 2015 4:04 pm by mycomputer